Đảo Milos với biển xanh nắng vàng đẹp như một bức tranh mà tạo hóa ban tặng. Ghé thăm hòn đảo xanh tuyệt đẹp này để khám phá những điều thú vị.
Bãi biển Sarakiniko có lẽ là nơi du khách muốn thăm đầu tiên khi đến với quần đảo Milos bởi lẽ khó ai có thể hình dung được có bãi biển nào đẹp như thế trên Trái Đất này. Sarakiniko được bao bọc xung quanh bởi những dãy núi trắng xóa, có độ cao lưng chừng, khiến cho khách du lịch cảm giác mình đang du lịch thám hiểm Nam Cực. Nhưng kì diệu thay, nơi này lại có thời tiết tuyệt vời với ánh nắng vàng óng ả quanh năm và làn nước trong xanh có thể nhìn thấy tận đáy. Những vị khách đến từ vùng đất xa xôi dường như muốn tận hưởng kì nghỉ ở đây mãi mãi chứ không chỉ một vài ngày trong chuyến du lịch của họ. Sarakiniko còn mê hoặc du khách với những hang đá trắng xóa, họ có thể vừa “trốn” ánh nắng, vừa tìm được cho mình một không gian riêng tư đắt giá mà khó có thể tìm được ở những nơi phồn hoa đô thị.
Firoptanos là bãi biển thứ hai thuộc quần đảo Milos mà du khách cũng không nên bỏ ngoài tầm ngắm. Nước biển ở đây trong xanh như một bể bơi khổng lồ, bãi cát nơi đây có những đợt uốn lượn như những bản nhạc dưới đại dương. Và hệ sinh thái tại nơi này vô cùng độc đáo với những rặng san hô đủ màu sắc như hòa cùng với màu cánh cửa trên những ngôi nhà nhỏ xinh trên bờ.
Khi đã cảm thấy quá đỗi thân thuộc với những bãi biển ở Milos, du khách có thể tìm đến với Pollonia. Đến với Pollonia, người ta chỉ có thể thốt lên rằng Hy Lạp đã tặng cho thế giới một ý tưởng phối màu tuyệt vời: trắng và xanh da trời. Những ngôi nhà với mái vòm trắng, những con đường lát đá trắng tinh, những ô gạch viền trắng tinh khiết, những ban công cà phê trắng xóa… dường như cả hòn đảo này coi màu trắng như màu sắc hạnh phúc của họ, làm cho họ cảm giác tuổi thanh xuân của mình luôn còn mãi, những chuyến phiêu lưu của cuộc đời họ sẽ không bao giờ kết thúc…Và đặc biệt, khi màu trắng tuyệt đẹp này kết hợp với màu xanh trong huyền ảo của nước biển thì luôn tạo nên một hiệu ứng kì diệu, chúng làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều dâng trào một thứ cảm xúc: tự do. Một thứ tự do không thể diễn tả bằng lời, bằng ngôn từ, mà thay vào đó, ta chỉ còn biết bật một bản nhạc tango và đắm mình trong không gian ấy đến khi nào ta không còn có thể nữa.